Ôi ta nhớ biết bao điều áo trắng
Nhớ những ngày bỡ ngỡ lúc vừa quen
Nhớ những “nhân” quen quen nhưng lạ lẫm
Tự hỏi lòng: “ Có quen đựơc hay chăng?”
Trong lớn này, nhẹ nhàng quen một “nhỏ”
Từ “nhỏ” này hiểu cả bóng lẫn đen
Nhỏ xinh xinh học vô cùng kinh khủng
Chẳng bài nào nhỏ chẳng thể giải ra
Nhớ một ngày thầy cho bài toán khó
Cuối cấp rồi thầy ra đề khó kinh
Xem đề bài: “1+1= mấy?”
Lớp lắc đầu: “Em chẳng thể giải ra”
Bỗng nhỏ cười, đôi hàm răng…..bạch ngọc
“Dạ thưa thầy em có thể giải ra”
Cả lớp “Ồ”, một cái “Ồ” thán phục
Cả những người “Ồ” vì chẳng thể tin
Thời gian trôi, vô tình nhưng…khủng khiếp
Dãy phương trình đồ sộ nhỏ suy ra
Cộng, nhân, chia rồi cả Viet nữa
Nhỏ lạnh lùng lội hoạch toẹt hết ra
Tấm bảng to, nhưng sao……kì lạ quá
Chỉ một phần đuợc trưng dụng tối đa
À thì ra… nhỏ chỉ cao….bé xiu
Đành nhìn thôi chứ chẳng biết làm gì
Bao nhiêu phút trôi đi trong vô vị
Nhỏ vẫn làm, cậm cụi từng phép nhân
Hai tiết toán, trôi đi không giữ nổi
Nhỏ bỗng cưòi, nụ cười của…..babie
Cuộn chỉ rối, cuối cùng đã tháo gỡ
Nhỏ lạnh lùng rành rọt xưóng từng âm
“Dạ thưa thầy, Nó ra bằng” 2 ạ”
Thầy đứng nhìn một ánh mắt…không tin
Thầy vội xem, thân run lên bần bật
“Giải đuợc rồi, em quả thật tài hoa”